Một chiếc giày bơ vơ trên cầu
ngay dưới hàng rào chắn bằng sắt
nó chẳng có ý nghĩa gì
như những kẻ cô đơn vô nghĩa
trong khổ đau mang tên tình yêu
nó lạc điệu ngay cả với sức tưởng tượng mênh mông nhất
Nếu là một đôi giày nằm ngay ngắn bên thành cầu
đó không thể nào khác hơn
biểu tượng của sự tự hủy được cân nhắc cẩn trọng
được chuẩn bị
được lên kế hoạch
được phê chuẩn
rồi thi hành
để ai nhìn vào cũng sẽ biết
có một kẻ đáng thương nào đó
vừa đi vào cõi chết
bằng cách bước qua biên giới mà hắn tự xác lập
dòng sông của Heraclitus
và ” tắm” được thay bằng “chết”.
Nhưng không ai biết
chiếc giày bơ vơ đó
là của người đàn ông cụt chân nhảy cầu tự sát không lâu trước
không chút đắn đo.
Nguyễn Hải Việt